Cơm người khổ lắm ai ơi, chẳng như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn. Bây giờ đây con mới thực sự thấm thía câu nói ấy. Có phải con không nghe lời mẹ đi lấy chồng xa nên trời phạt con không? Mẹ, con xin lỗi vì đã không nghe lời mẹ!
Ngày con dắt bạn trai về gặp mẹ
Trong khi bố bận đi nhậu thì một mình mẹ vẫn niềm nở, mời bạn con vào nhà cơm nước đầy đủ, tiếp đón chu đáo nhất có thể. Con kể chúng con đã về ra mắt nhà trai, bên ấy không ưng con vì xa. Từ nhà mình lên đó những ba bốn trăm cây số mà gia cảnh mình lại cũng không khá giả lắm. Nhưng chúng con yêu nhau và sẽ cố gắng thuyết phục. Lúc bạn trai dắt tay con lên thành phố, mẹ có vẻ buồn nhưng cố giấu đi, vẫn gói gém cho con thêm chút quà quê.
Mấy hôm sau, nhận được điện thoại của mẹ, con hồ hởi thông báo gia đình bên ấy đã đồng ý cho cưới. Giọng mẹ như muốn khóc. Nhưng mẹ không khóc, mẹ chỉ nói với con hãy suy nghĩ thật kỹ bởi vì con gái lấy chồng xa, gặp khó khăn gì cũng sẽ phải một mình chống chọi, sẽ rất vất vả, rất cô đơn. Giống như mẹ đã từng bỏ quê về ở với cha. Những lúc cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, những lúc mẹ chồng xích mích nàng dâu, những lúc sinh con…sẽ chỉ có một mình. Nghe mẹ nói con đã khóc. Con thương mẹ cả đời vất vả, sống với cha – một người gia trưởng và hay rượu chè. Con thương mẹ lúc khốn khó chẳng biết nhờ cậy ai. Con thương mẹ một mình tần tảo nuôi lớn hai chị em, giờ hai đứa đều đi lấy chồng, không đỡ đần được mẹ. Nhưng con đã hứa với mẹ là con sẽ hạnh phúc. Chúng con thương yêu nhau nên sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Con hứa sẽ về thăm mẹ thường xuyên …con hứa !
Vậy mà từ lúc lấy chồng đến giờ đã hai năm con vẫn chưa về thăm nhà lần nào.
Con đi lấy chồng
Con cứ nghĩ chúng con yêu nhau thì sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Con cứ nghĩ, con cố gắng thì sẽ có một mái ấm bình yên và hạnh phúc. Nào ngờ, cuộc đời vốn không như con nghĩ.
Con về làm dâu được ba hôm thì đã phải thông thạo hết việc nhà từ cơm nước ba bữa đến dọn dẹp nhà cửa, từ việc trong nhà đến bốc vác phụ giúp xưởng mộc của nhà chồng. Con đã rất cố gắng để trở thành một nàng dâu hiếu thảo, lễ phép như mẹ dạy. Nhưng mẹ ơi dù con có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng như muối bỏ bể mà thôi. Người ta đã không ưa con thì con có tốt chừng nào vẫn là không đủ. Ngày con làm, tối con làm, đêm không được ngủ một giấc tử tế mà phải nằm ngoài lán để canh xưởng mộc cho cả nhà. Con sai một thì người ta mắng nhiếc, chì chiết con mười. Con lỡ có giải thích một đôi câu thì người ta chửi con hỗn hào không được dạy dỗ tử tế. Con làm bữa thì chê mặn chê ngọt, con giặt giũ thì chê bẩn chê hôi, con tắm một lúc thì chê tốn nước, bữa cơm con ăn lúc nào cũng là sau khi cả nhà đã xong xuôi. Biết bao lần bưng bát cơm mà nước mắt con giàn giụa vì tủi thân, vì nhớ mẹ.
Chồng con vẫn thương con. Nhưng anh ấy đi làm cả tuần mới về có một ngày chủ nhật. Lúc có anh ấy, con chỉ muốn sà vào lòng mà than thở, mà kể hết những ấm ức tủi hờn của con. Nhưng thấy chồng vô tư, thấy anh ấy đã phải mỏi mệt vì công việc, thấy anh ấy thương mẹ thương cha nên con chẳng thể nào mà than thở được nữa. Đành phải ráng mà cố gắng cho qua những ngày tháng này. Rồi khi chồng con kiếm được nhiều tiền rồi, chúng con sẽ xin ra ở riêng. Nhưng điều đó chắc chẳng bao giờ trở thành hiện thực.
Lúc con mang bầu
Tin con có bầu không khiến cả nhà mừng vui như con vốn nghĩ. Họ mặc nhiên coi đó là chuyện bình thường. Con không được ưu tiên một điều gì hết. Dù mang bầu đến tháng thứ 6 mà con vẫn phải bưng bê hai ba chậu quần áo đầy ra giếng làng giặt giũ. Vẫn xách nước cho cả nhà tắm, vẫn nấu nướng lau dọn như bình thường.
Chồng con đi làm xa thì ngày một bặt tin, có khi cả tháng mới về một lần chớp nhoáng đi ngay. Tiền bạc anh kiếm được bao nhiêu đều phải đưa cho mẹ chồng, con chưa từng biết đến một đồng. Điều an ủi con duy nhất, khiến con có động lực mà sống chính là suy nghĩ về niềm hạnh phúc được làm mẹ. Mẹ ơi, ngày xưa một mình, mẹ có khổ không?
Ngày con sinh cháu
Thế rồi ngày con sinh cháu, con gọi điện báo tin mẹ rồi một mình chuẩn bị đồ đạc, một mình ra trạm xá nằm chờ sinh. Trời thương nên con sinh cháu dễ dàng. Trộm vía, cháu sinh được ba cân mốt, bụ bẫm, trắng trẻo, xinh trai. Cả nhà chồng con vào bế cháu, tỏ vẻ mừng vui và khen cháu giống bố nhưng tuyệt nhiên chẳng ai hỏi han con lấy một lời. Chỉ có cháu là ruột thịt của họ còn con chỉ là người dưng nước lã. Chồng con biết tin cũng không về được vì còn phải đi công tác xa. Một ngày sau sinh con đưa cháu về nhà rồi lại cặm cụi chăm con một mình, lại cặm cụi dọn dẹp, nấu nướng.
Một tuần sau mẹ lên, tay xách nách mang nào trứng, nào gà, nào thịt, nào rau củ, gừng muối…Nhìn thấy mẹ, đột nhiên con vừa mừng vừa tủi òa lên khóc. Mẹ chồng con thấy thế buông mấy lời an ủi giả tạo. Mẹ ơi lúc đó con chỉ muốn về với mẹ, chỉ muốn sà vào lòng mẹ bé bỏng như ngày xưa. Có mẹ ở chơi, nhà chồng không bắt con phải làm việc nhiều nữa. Có mẹ, con có thời gian bên cháu, mẹ còn rang gừng muối cho con chườm bụng.
Khi mẹ gói gém chuẩn bị về quê mà lòng con cứ bồn chồn không yên. Trước khi về, mẹ dặn dò con đủ thứ nào là phải kiêng cữ cái này cái kia thì mới không bị hậu sản, nào là phải ăn cái này mới có sữa cho cháu…con nghe đến đâu lòng xót xa đau đớn tủi hờn đến đấy. Mẹ ơi, cho con về với mẹ, con không cần chồng nữa, không cần làm dâu nữa. Con sẽ bế cháu về với mẹ để được mẹ yêu, mẹ thương. Con không thể sống cuộc đời tủi nhục như thế này nữa. Rồi tương lai con sẽ đi về đâu, cháu mẹ sẽ lớn lên như thế nào? Con không dám nghĩ! Mẹ ơi!
==> Được quan tâm: Phương pháp trị bệnh huyết trắng hiệu quả chỉ trong một tuần với thảo dược
HTP