Đọc xong “tâm sự của một ông chồng chứng kiện vợ đau đớn trên bàn đẻ” xong không biết có ông nào còn dám có ý định này nữa không?
Người ta bảo vợ chồng lấy nhau xong mấy năm là chán, nhưng tôi và vợ lại không như thế. Đi đâu vợ chồng tôi cũng quấn lấy nhau, trừ thời gian đi làm, nếu vợ vắng nhà vài tiếng là tôi đã cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Vợ tôi mà về nhà mẹ đẻ là kiểu gì tôi cũng đi theo rồi bắt nàng về nhà cho bằng được vì vắng nàng là tôi không thể nào ngủ nổi. Chả thế mà rất nhiều người bảo với tôi rằng, vợ chồng tôi chả khác gì một cặp sam.
Đến lúc vợ tôi có bầu, những hôm nàng khó ở, nôn ọe dữ dội cả đêm nhưng tôi vẫn nhất quyết ôm chân vợ ngủ. Thời gian đó, tôi cũng gầy rộc đi trông thấy, vợ nghén, tôi cũng nghén. Đến lúc vợ ăn như “bão táp”, tôi cũng lên cân vùn vụt. Gì chứ vợ chồng tôi hạp nhau “cái nết ăn” lắm. Vợ tôi cứ trêu tôi là thằng đàn ông “bám váy vợ”. Tôi còn nhớ có đợt lớp nàng họp lớp, tôi cũng lóc cóc đi theo. Đến nơi bạn của nàng cứ trêu tôi không học cùng lớp, ra sức đuổi về khiến tôi tức điên.
Vợ tôi bầu càng ngày càng to, đi lại khó khăn nên mọi việc trong nhà tôi đều phải làm hết. Nhiều lúc mệt lắm, nhưng cứ nghĩ đến ngày con ra đời là tôi lại hết mệt. Tôi dặn vợ: “Kiểu gì cũng phải cho anh vào phòng sinh cùng em nhé. Chứ nhỡ lúc đó em cứ chửi anh hoài thì anh ở ngoài cũng nhảy cò cò vì sốt ruột”. Vợ tôi bảo: “Phòng sinh có gì hay mà anh đòi vào, không khéo lúc đó anh lại sợ khóc thét thì chết”.
Cuối cùng tôi cũng thỏa thuận với vợ xong xuôi. Đến ngày vợ sinh, tôi gói ghém hết đồ đạc, đưa vợ ra taxi để đến bệnh viện. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi với bác sỹ, tôi cũng được đồng ý cho vào phòng sinh. Tôi lấy lý do là vợ tôi rất nhát gan, người nhà thì có mỗi chồng, những lúc này người chồng cần ở bên để động viện vợ… Nói chung là sau bài diễn văn khá dài của tôi, bác sỹ đành khoát tay bảo: “Thôi thôi, thích vào thì vào”.
Nhưng tôi không ngờ cái cảnh tượng trong phòng sinh nó lại ám ảnh tôi kinh khủng đến vậy. Xung quanh tôi toàn tiếng rên la đau đớn của vợ tôi và của các sản phụ khác. Vợ tôi được cho nằm lên một cái bàn, nhìn vợ bị lột sạch, tôi hơi sốc. Cô ấy kêu đau chừng nào, bác sỹ lại hét “Rặn đi” chừng ấy, tôi thấy thế mắng luôn bác sỹ: “Vợ em đau còn sức đâu nữa mà rặn”. Tôi nghĩ lúc đó nếu không bận rạch cái chỗ đó của vợ tôi thì bác sỹ đã cho tôi một cái cùi chỏ, vì tôi thấy mặt anh ta điên lắm rồi.
Lúc đó, cảnh tượng trong phòng sinh chẳng khác gì ngoài mặt trận, bác sỹ y tá thì căng như dây đàn, sản phụ thì người khóc, người hét, máu me be bét. Nhưng khi tôi thấy con trai tôi chui ra từ chỗ đó của vợ với mớ sản dịch và máu đỏ lòm thì tôi lăn ra ngất xỉu vì sợ.
Bác sỹ hét lên: “Ai ở ngoài đó vào khiêng cái cậu này ra. Điên thế”. Tôi bị khiêng ra nằm chỏng chơ ngoài hành lang, một lúc sau thì tỉnh lại. Lúc đó vợ tôi đã được khâu lại, cả hai mẹ con đều được cho về nằm giường riêng. Lúc đó, tôi mới lật đật chạy vào gọi: “Vợ ơi, em đâu rồi”. Vợ tôi có vẻ vẫn còn đau lắm, nhưng vẫn cố trách tôi: “Gớm, đòi vào cho được rồi lúc quan trọng nhất lại lăn ra ngất”.
Tôi ngượng ngùng nhìn mặt vợ rồi lại len lén nhìn sang ông bác sỹ lúc nãy. Tôi không ngờ cái cảnh sinh đẻ nó lại khủng khiếp đến như vậy. Tôi nghe vợ kể rằng, có nhiều ông vào phòng sinh xem vợ đẻ xong về bị lãnh cảm với vợ luôn vì chứng kiến cảnh tượng quá hãi hùng. Tôi cũng thấy sai lầm lớn nhất của đời mình là vào phòng sinh xem vợ đẻ. Nhưng cũng may là nhờ thế mà tôi biết vợ mình đã phải chịu đựng những nỗi đau đớn thế nào để mang lại cho tôi hạnh phúc được làm bố.
Nguồn: webtretho